Nhất Biệt Nan Viên

Phần 1.

 

Nhất.

Giang Tô, thủ phủ Nam Kinh, 1934.

Đường phố náo nhiệt, người xe như nước với đủ các loại ô hợp. Dạo gần đây, người Nhật xuất hiện ở Trung Quốc nhiều vô kể. Bất luận là vì mục đích gì, dĩ nhiên vẫn là không hề tốt đẹp.

Biên Bá Hiền một thân trường bào giản đơn màu lam nhạt, tay cầm chiếc quạt giấy khẽ phe phẩy, bên trên mặt giấy Tuyên Thành tốt bậc nhất Trung hoa là đôi câu đối khiến người có mắt nhìn đi ngang không khỏi suýt xoa.

Thiếu gia độc nhất của Biên gia.

Biên Bá Hiền hướng thẳng đến Tam Khanh, gánh hát nổi tiếng trong thành Nam Kinh bấy giờ, cũng là chỗ quen biết của cậu. Khách đến đây một ngày không dưới chục người, thiếp mời với giá trên mây vẫn luôn được các đại gia săn đón nồng nhiệt. Bởi lẽ, không ai trong thành này lại không biết đến bông hoa của Tam Khanh, Võ Nương.

Hai tiểu đồng đứng canh cửa vừa nhìn thấy Bá Hiền liền tự ngầm hiểu mà nhường đường cho đại thiếu gia. Biên Bá Hiền chậm rãi bước vào, tiến đến chiếc bàn gỗ hương tao nhã trong một góc khuất gần sân khấu.

Hôm nay nàng Võ Nương xinh đẹp như hoa này diễn vở Bá Vương Biệt Cơ, âu cũng khiến người khác nổi lòng hiếu kì mà đến khá đông.

*Bá Vương Biệt Cơ: là tên một vở kinh kịch lâu đời của Trung Quốc, diễn lại cảnh Sở Bá Vương Hạng Vũ vĩnh biệt người thiếp yêu quý của mình là Ngu Cơ thời Hán Sở tranh hùng.

Trà trong chén của Biên Bá Hiền mới vơi được một ít, liền nhìn thấy ông chủ gánh hát Tam Khanh mặt mày xám ngoét vội vội vàng vàng kéo cậu vào sau sân khấu cách một bức mành che.

“Nghệ Hưng ca có chuyện gì vậy?”

“Bá Hiền, lần này cậu phải cứu lấy ca ca một mạng. Cái con đào Võ Nương này, bệnh lúc nào không bệnh lại bệnh ngay ngày hôm nay đến lượt nó hát.”

“Vậy ý của anh là…”

“Phải Bá Hiền à, cậu thay Võ Nương diễn vai Ngu Cơ có được không? Cậu dáng người thanh tú, khi trang điểm lên lại có nét hơi giống với Võ Nương, khó mà nhận ra, vả lại cậu cũng biết hát hí kịch đi. Giúp ca ca lần này nhé. Nhất định sẽ báo đáp.”

Trương Nghệ Hưng gập người đầy cung kính, vẻ mặt cầu xin. Biên Bá Hiền cũng không thể thấy chết mà không cứu, người trước mặt lại còn là bằng hữu tốt của cậu.

“Được rồi, được rồi. Anh bảo người mang hí phục đến đây cho em.”

Vở kịch mở màn, não bạt, sáo, trống cùng lúc nổi lên thanh âm hỗn tạp.

Sở bị quân Hán vây ngặt ở Cai Hạ. Tình thế nguy ngập, Hạng Vương gọi người thiếp yêu quý Ngu Cơ đến trướng, đau đớn mà cảm khái làm thơ.

“Lực bạt sơn hề, khí cái thế,

Thời bất lợi hề, Truy bất thệ

Truy bất thệ hề khả nại hà,

Ngu hề, Ngu hề nại nhược hà.”

*Sức dời núi, khí trùm trời,
Ô Truy chùn bước bởi thời không may!
Ngựa sao chùn bước thế này?
Ngu Cơ, biết tính sao đây hỡi nàng?

Biên Bá Hiền bước lên vài bước, múa kiếm hòa theo. Giọng hát cao vút mềm mại như nhung lụa, một thân váy áo lượt là thanh thoát lại khiến vài đại gia, thiếu gia bên dưới không kiềm được mà nuốt nước bọt mấy lần.

“Hán binh dĩ lược địa,

Tứ diện Sở ca thanh.

Trượng phu ý khí tận,

Tiện thiếp hà liêu sinh.”

*Quân Hán lấy hết đất,

Khúc Sở vang bốn bề.

Trượng phu chí lớn cạn,

Tiện thiếp sống làm chi.

Vừa hay đến đoạn Ngu Cơ rút gươm của Hạng Vũ hòng tự vẫn, Biên Bá Hiền khẽ đánh mắt xuống khán đài một lượt, ánh mắt vừa dừng trên nam nhân vận âu phục ngồi ở trung tâm, cậu liền vấp phải vạt váy mà ngã xuống sàn.

Khán đài im bặt, một khắc sau tiếng cười giễu cợt vang vọng khắp nơi. Người bạn diễn trước mặt cũng bối rối đỡ Bá Hiền đứng dậy. Tất cả đều hướng về phía Ngu Cơ vừa ngã trên sân khấu cười vào một màn tấu hài đột ngột này.

Duy chỉ có nam nhân rất nổi bật nọ là vẫn không hề có phản ứng. Biên Bá Hiền sau khi được đỡ đứng dậy, cũng không biết xấu hổ, chỉ đứng nhìn nam nhân kia như người mất hồn.

Khách nhân trong quán cười xong, lại bảo Ngu Cơ hẳn là rất mất mặt có lẽ sẽ không hát nữa nên lần lượt rời đi. Nam nhân kia vẫn ngồi nguyên tại chỗ, tay cầm chén trà ngắm nhìn một chút rồi đưa lên đặt bên khóe miệng, ánh mắt vừa hay rơi trên người Bá Hiền.

Biên Bá Hiền biết nếu bây giờ mà có gương soi, nhất định mặt cậu trông rất khó coi, liền xoay mặt về hướng khác, tránh đi tầm mắt của người nọ. Một tay xách lấy vạt váy, thần trí chao đảo bước xuống bậc thềm.

Từ bên trong, Biên Bá Hiền len lén nhìn ra bên ngoài. Nam nhân kia ngồi uống trà một lúc liền có người vận quân phục chỉnh tề, cúi người chào, sau lại nói nhỏ điều gì vào tai nam nhân. Đôi lông mày hình kiếm mạnh mẽ khẽ nheo lại, rất nhanh nam nhân liền cùng người nọ rời đi.

Bóng người đã khuất hẳn, Biên Bá Hiền vẫn đứng ngây ngốc nhìn không biết là suy nghĩ điều gì mãi một lúc lâu.

Những ngày sau, Bá Hiền đều lén cha đến gánh hát của Nghệ Hưng nhưng đều không hề gặp lại nam nhân ngày hôm đó.

Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ

Vô duyên đối diện bất tương phùng.

Nhị.

“Cha con không đi.”

“Con nhất định phải đi cùng cha.”

“Cha à, nhưng tại sao?”

“Ta cũng đã già rồi, sự nghiệp gia sản của Biên gia cũng cần có người đảm nhận. Lần này ta đưa con đi coi như là học hỏi mở mang tầm mắt.”

“Cha…”

Không để Bá Hiền nói gì thêm, Biên lão gia liền phất tay áo bước ra khỏi cửa.

Biên Bá Hiền thở dài, đặt quyển sách vừa lật giở chưa được mấy trang xuống bàn, không muốn đọc tiếp.

Từ trước đến nay Bá Hiền cậu đều không hứng thú với những việc làm ăn buôn bán của thương gia. Nhưng đáng tiếc cậu lại là con độc của Biên gia, cha cậu là người buôn lụa tơ tằm nổi danh khắp thành Nam Kinh này. Quả nhiên muốn tránh cũng khó lòng tránh khỏi.

Tiểu nữ hầu hạ Bá Hiền từ bé đứng bên cạnh thấy đại thiếu gia mặt ủ mày chau liền nhanh miệng lên tiếng.

“Thiếu gia người cũng đừng nên phiền muộn mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Hay là để Tiểu Hoa bồi người đi dạo?”

“Ừm em lấy áo khoác ngoài cho ta.”

Thủ phủ Nam Kinh náo nhiệt, dọc hai bên đường hàng quán, gánh sạp bày biện san sát nhau. Trên các dãy tường cao sơn màu sặc sỡ của những nhà giàu bên đường dán đầy những tấm biển quảng cáo.

Cũng đã một thời gian không có đi ra ngoài tản bộ, Biên Bá Hiền dường như cũng sớm quên mất đường xá nơi đây. Từ khi từ nhà bác ở Trùng Khánh trở về, hầu như Biên Bá Hiền đều dành thời gian ở trong phủ đọc sách hoặc là đến thưởng trà nghe hát ở chỗ của Trương Nghệ Hưng.

Mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang chiếu vào khóe mắt khiến Biên Bá Hiền hơi nheo mày lại.

“Tiểu Hoa chúng ta nghỉ một lát.”

“Vâng. Thiếu gia chúng ta vào quán trà này đi.”

Trong trà quán không quá ồn ào như trên đường, nhưng dĩ nhiên bản tính con người vẫn là tò mò lắm chuyện đi đâu cũng có thể bàn luận sôi nổi. Tuy không phải kẻ lắm chuyện, nhưng trong này khá yên tĩnh Biên Bá Hiền có thể nghe rõ bọn họ nói gì.

“Các người có biết thành Nam Kinh này vừa mới đổi chủ đấy!”

“Aizzz biết chứ biết chứ. Nhưng Phác thượng quan này tuấn tú lại tài giỏi hơn người không giống tên phế vật Lý Nhật Tân.”

“Từ ngày ngài ấy về thành Nam Kinh này, người Nhật ở đây cũng phải e dè một nửa.”

“Phải phải phải. Dạo này đám người Nhật không còn hay làm loạn cửa tiệm nhà tôi. Cũng nhờ ơn của Phác thượng quan a~”

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lòng người khó dò. Haizz…”

Tiểu đồng bưng một chén trà Bích Loa Xuân nóng hôi hổi cùng vài cái bánh ngọt ăn kèm, chỉ cần ngửi mùi thôi cũng khiến lòng người thanh mát ngất ngây. Đến Giang Tô mà không thử một ít trà Bích Loa Xuân chính là một thiếu sót.

Biên Bá Hiền đưa chén trà lên, chưa uống vội, khẽ hít lấy khói trà vấn vít bên trên mặt nước trong xanh.

“Tiểu Hoa, em có biết Phác thượng quan mới đến thành Nam Kinh này không?”

“Thưa thiếu gia, Tiểu Hoa nhiều lần đi chợ, cũng chỉ nghe ngóng được, Phác gia là người bất phàm nắm không ít quân lính trong thành mặt khác lại là một thương nhân giàu có trong giới thượng lưu. Ngoài ra, rất ít kẻ đã gặp qua mặt vị thượng quan này.”

Biên Bá Hiền ngồi trên cao nhìn xuống dòng người qua lại bên dưới, chén trà đã nguội đi một nửa, mãi vẫn không lên tiếng. Tiểu Hoa biết chủ tử của mình lại rơi vào trầm tư cũng không nói gì thêm.

“Tiểu Hoa, tối nay chuẩn bị đồ đạc cho ta. Ngày mai ta đi cùng cha.”

Tiểu Hoa mở to mắt nhìn đại thiếu gia trước mặt. Không biết điều gì đã khiến vị chủ tử trẻ của nàng thay đổi nhanh đến vậy. Mới sáng ngày ra không phải còn sống chết không muốn đi cùng lão gia sao?

“Dạ vâng thiếu gia.”

Xe ngựa rung lắc, xóc nảy, Biên Bá Hiền ngồi đối diện Biên lão gia vẫn một mực không nói gì. Cậu vận một thân trường bào trắng toát không nhiễm chút bụi trần, nhìn lại càng trở nên trong suốt tinh khiết tựa sương mai.

Địa điểm giao dịch của thương nhân bao giờ cũng là tửu lâu, Biên Bá Hiền nheo mắt khẽ khoác thêm một lớp mã quái xanh nhạt bên ngoài rồi mới cùng Biên lão gia bước vào trong.

*mã quái: một dạng áo khoác bên ngoài, áo cổ tròn, ống tay cửa hẹp, Mã Quái thường là xẻ giữa, cài nút thắt, ống tay áo hình chữ U, còn Trường Bào thường là xẻ bên.

Biên Bá Hiền ngồi bên cạnh lão gia, suốt một buổi chỉ chăm chú lắng nghe, trước mặt là ba vị thương nhân khác cùng với cha của cậu ngồi bàn luận đến là cao hứng. Đôi lúc lại nói đến mấy chuyện mà thiếu niên như cậu không tài nào hiểu được.

Chăm chú lắng nghe được một lúc lại thành ra nhàm chán tột độ. Lúc này ở trướng bên cạnh cách một bức mành, Biên Bá Hiền lờ mờ thấy được có vài người đi đến. Cơ hồ lại nhìn rất quen.

“Cha con xin phép ra ngoài một lát.”

“Được. Nhanh quay lại đấy.”

“Vâng.”

Biên Bá Hiền vòng ra bên ngoài, cố tình đi ngang qua chỗ trướng vừa có người đi đến, bước chân cũng chậm lại, cậu khẽ liếc mắt nhìn vào bên trong.

Biên Bá Hiền đã khẳng định bản thân không phải là kẻ lắm chuyện, nhưng cũng vì người bên trong nhìn thực rất quen, cho nên phá lệ làm kẻ lắm chuyện một phen.

Thế nhưng cảnh tượng bên trong lại khiến Biên Bá Hiền mặt cắt không còn một giọt máu, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán và hai lòng bàn tay.

Nam nhân cao lớn bên trong chỉ với một tách trà liền khiến người đàn ông béo núc ních trước mặt chết trong nửa khắc. Người nọ mặc áo măng tô đen và dài khiến Biên Bá Hiên không thể nhìn rõ mặt. Nhưng giờ phút này, Biên Bá Hiền còn lấy đâu ra lá gan mà muốn xem mặt kẻ giết người này nữa.

Chạy! Phải chạy đi thôi.

Biên Bá Hiền run rẩy quay người chuẩn bị rời đi liền nhìn thấy trước mắt tối sầm. Cơn sợ hãi đã lên tới đỉnh đầu, cậu không dám ngước mắt lên nhìn người đang chắn trước mặt. Biên Bá Hiền nghĩ chắc mình sẽ bỏ mạng tại đây liền nhắm chặt hai mắt phó mặc cho số mệnh.

Một lúc sau lại chẳng cảm thấy đau đớn, chỉ có một cảm giác ấm áp đang vây lấy cơ thể mình một cách dịu dàng. Biên Bá Hiền hoảng hốt mở mắt ra nhưng chỉ nhìn thấy được vàng tai ửng đỏ cùng mái tóc của người kia.

Nam nhân trước mặt nói rất khẽ, nhưng Biên Bá Hiền có thể nghe rõ mồn một.

“Chuyện ngày hôm nay, giúp tôi giữ kín.”

Dứt lời liền phất tay xoay người bước đi. Tất cả đều diễn ra nhanh như một cơn gió khiến Biên Bá Hiền vẫn chưa thể tiếp thu được. Mặt mũi nam nhân nọ cũng chưa kịp tường tận là như thế nào. Chỉ biết là rất quen.

Tam.

Ngày trước Biên lão gia làm ăn thua lỗ, sau lại gặp được vài tên lái buôn người Nhật, bọn chúng bảo muốn mua tơ lụa với số lượng rất lớn và trả giá rất cao. Biên lão gia vừa hay tin lại mừng như vơ được châu báu, cũng không quan tâm nguyên nhân đằng sau, chỉ biết lần này quả nhiên trời cao đã ra tay cứu giúp Biên gia, cứ thế mà vui vẻ hợp tác với bọn chúng.

Lần này, bọn lái buôn người Nhật kia lại muốn đưa vào thành Nam Kinh một lượng lớn tơ lụa liền tới tìm Biên lão gia. Thế nhưng toàn bộ số tơ lụa này đều là đồ dởm, bọn chúng lại muốn bán với giá cao hơn bình thường.

“Tôi biết Biên đại nhân ngài là người có tiếng trong thành. Tơ lụa của ngài đương nhiên được người người tin dùng. Chỉ cần ngài giúp chúng tôi lần này, cả hai bên đều có lợi. Không phải sao?”

“Nhà tôi trước nay đều không làm ăn thất đức. Không thể bán thứ này.”

“Thế nào ngài đây là muốn chống đối lại lão gia của chúng tôi? Nên nhắc cho ngài nhớ, trước đây chính là lão gia chúng tôi ra tay giúp đỡ ngài mới có được ngày hôm nay.”

Người đàn ông mặc âu phục nhẵn nhụi trên mặt đeo một cặp kính râm tròn màu đen, giọng điệu bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Nếu ngài vẫn cương quyết không chịu hợp tác. Có lẽ lão gia của chúng tôi sẽ khiến ngài phải hối hận.”

Lời nói đầy vẻ khiêu khích của người đàn ông khiến Biên lão gia tức đến mặt mũi đỏ phừng.

“Lũ súc sinh cút khỏi nhà ta.”

Một thời gian sau, Biên lão gia chết trong một lần trên đường đến Hàng Châu giao dịch. Cái chết của lão gia dĩ nhiên đều thập phần đáng nghi, người của Biên gia đều chắc chắn bọn người Nhật âm thầm đứng đằng sau hãm hại.

Quả nhiên, chưa đầy mấy ngày sau tang lễ Biên lão gia, bọn chúng liền lũ lượt kéo đến siết nợ cả nhà Biên gia.

“Biên lão nhân gia các người khi còn sống nợ chúng ta một khoản lớn còn chưa trả. Hôm nay các người mau dọn ra khỏi phủ, một xu cũng không được mang theo.”

Biên Bá Hiền đứng một bên giận đến cả người đều run rẩy.

“Các người ngậm máu phun người, cha tôi trước nay với các người nước sông không phạm nước giếng, lấy đâu ra một khoản nợ lớn như vậy.”

Người đàn ông mặc âu phục đeo kính râm đen cười lớn, tiến đến vài bước vỗ vỗ khuôn mặt ửng hồng vì tức giận của Biên Bá Hiền.

“Muốn biết? Hay là xuống hỏi cha của cậu một chút xem.”

Vừa dứt lời liền cười lớn khiến người nghe phải kinh tởm. Đột nhiên người đàn ông nọ ngừng cười, quay lại nhìn Biên Bá Hiên với vẻ mặt không rõ là sắc thái gì, cười tà mị.

“Người đâu! Siết toàn bộ tài sản của Biên gia bao gồm cả đại thiếu gia đây về cho ngài Hyuga.”

Sau ngày hôm đó Biên gia cường thịnh chỉ còn lại trong dĩ vãng, cả một phủ đệ lớn như thế trong phút chốc liền bị đóng cửa niêm phong, toàn bộ gia nô trong nhà đều bị giải tán về quê cả, vị phu nhân vì quá đau khổ mà tự vẫn, còn thiếu gia duy nhất của Biên gia nọ thì biệt tích.

Người trong thành đều truyền tai nhau ầm ĩ mấy ngày, tỏ vẻ tiếc nuối cho cả một gia đình, sau cũng dần quên mất từng có một đại thương gia họ Biên trong thành Nam Kinh.

Ngày hôm đó, Biên Bá Hiền sống chết chống cự liền bị bọn người Nhật đánh vào sau gáy, trời đất tối sầm rồi ngã xuống. Khi mở mắt ra thì thấy bản thân đang nằm trên một chiếc giường rộng lớn kiểu âu, phòng ốc trang hoàng nhìn qua là biết của người Nhật, mới phát hiện ra bản thân còn đang bị bắt đi.

Cả hai tay và hai chân đều bị trói chặt, một lát sau có người kéo tấm cửa bước vào. Nhìn một lượt tuổi tác cũng có lẽ xấp xỉ cha cậu đi, nhưng cái vẻ mặt lại trơ trẽn đến buồn nôn. Đôi mắt hắn ta vừa nhìn thấy Biên Bá Hiền liền sáng như cú vọ, bắt đầu giở giọng ngọt ngào.

“Cậu Biên đã tỉnh rồi đấy à? Có cảm thấy không khỏe ở đâu hay không?”

Tuy tiếng Trung của hắn không sõi lắm, nhưng Biên Bá Hiền có thể nghe hiểu.

“Mở trói ra cho tôi.”

“Ai chà chà. Mỹ nhân chốc lát ta sẽ mở trói ngay cho cậu.”

“Thả tôi ra tên súc sinh.”

“Bây giờ cậu Biên đây là người của ta rồi, cũng nên ngoan ngoãn một chút, ta sẽ không làm cậu đau.”

Hắn ta ngồi xuống bên cạnh Biên Bá Hiền, đưa tay vuốt ve khuôn mặt mịm màng của cậu, lại không khỏi thở dài cảm thán.

“Chậc chậc, người Trung Quốc các cậu quả nhiên xinh đẹp. Mỹ nam mỹ nữ đều không thiếu, lại có thể khuynh đảo chúng sinh như thế. Nhưng đáng tiếc ta đây lại chỉ thích mỹ nam.”

“Cút đi, súc sinh, ông đáng tuổi cha tôi lại làm ra loại hành động đáng khinh. Đúng là súc sinh cũng không bằng.”

“Ha ha mỹ nhân nói hay lắm. Hôm nay ta sẽ cho cậu thấy thế nào là súc sinh.”

Hắn mau chóng đè Biên Bá Hiền ngã ra giường, ánh mắt dâm đãng cuồng loạn đảo quanh khắp cơ thể cậu khiến cậu muốn nôn khan. Tuy từ trước đến nay không tìm hiểu chuyện phong lưu hoan ái của nam nữ hay đồng tính luyến ái, Biên Bá Hiền cũng biết được cuộc đời mình sắp chấm dứt tại nơi này.

Tên người Nhật không thể chờ được nữa, hung hãn xé rách bộ trường bào mỏng trên người Biên Bá Hiền để lộ ra bờ vai trần trắng đến vô thực.

Biên Bá Hiền nghĩ, không ngờ cuộc đời mình lại phải chết trên giường của một tên ngoại quốc, nhưng nếu phải sống để chứng kiến cảnh thân thể bị chà đạp cậu lại càng không muốn.

Khẽ khép hai mắt lại, cậu thực rất hối hận vì trước đây đều không hiểu cho cha. Biên Bá Hiền không hề biết được hóa ra cuộc sống được Biên gia bao bọc không hề giống với thực tại khắc nghiệt này.

Một giọt nước mắt lăn ra khỏi khóe mi. Nhưng tuyệt nhiên nước mắt này không phải vì tên súc sinh trước mắt ức hiếp, Biên Bá Hiền không sợ chết. Thế nhưng cả đời này còn chưa kịp báo hiếu cho cha mẹ, chưa kịp làm được việc gì cho Biên gia đã phải chết thế này.

Đầu lưỡi đã nằm giữa hai hàm răng. Cha, mẹ, Biên gia là Bá Hiền không tốt. Hãy tha thứ cho đứa con bất hiếu này.

1 bình luận về “Nhất Biệt Nan Viên

Bình luận về bài viết này